Posted in Ngôn tình tiểu thuyết

Lãng tử tổng tài băng sơn tình nhân_Chương 33


Chương 33

 

Tả Giai Giai si mê nhìn nét mặt nghiêng lạnh lùng của Nhâm Tĩnh Đông, trong tâm càng thêm kích động. Có thể cùng hắn ở cùng một chỗ làm cho nàng ta thật hưng phấn, với danh tiếng cùng địa vị của hắn trong giới xã giao Đài Loan này thì chỉ cần để có được hắn luôn có một hàng dài những người phụ nữ tranh nhau xếp hàng.

 

Hắn có thể đáp ứng cùng nàng khiêu vũ thật sự làm cho nàng cao hứng đến điên rồi. Tả Giai Giai chỉ biết với khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ này của mình thì không một người đàn ông nào có thể cự tuyệt yêu cầu của mình. (Đã rỗng lại thích kêu to, Hừ!!!)

 

Tiếc là nàng ta lại không biết rằng, đối với lời mời nàng cho là ngọt ngào Nhâm Tĩnh Đông cũng chỉ lạnh lùng đáp ứng cho có lệ. Có mỹ nữ tới cửa, tội gì hắn lại từ chối? (Kaka đúng là lăng nhăng quen thói rồi, khổ rồi mới biết hối!!!)

 

“Chậc chậc! Ngươi xem, Nhâm đại thiếu gia của chúng ta không phải đã biến trở lại đây sao?” Thiên Cánh đang mặc chiếc áo lụa đen sang trọng mà thoải mái kết hợp với chiếc quần âu xám, một tay nhẹ đung đưa ly rượu cocktail, một tay nhãn nhã đút vào túi quần, nhãn nhã cười nói với Bội Hoằng bên cạnh. Thân hình cao ngạo cùng gương mặt tà mị làm gợi lên không ít ánh mắt hâm mộ.

 

Bội Hoằng giơ cao ly rượu của mình, hướng về phía một cô gái trẻ tuổi xa xa, ý cười hiện trên khoé miệng, thấp giọng nói: (3 kaka đều là lãng tử mà….chậc chậc…..)

 

“Biến trở về đến đây? Phải không? Ta như thế nào không thấy vậy?” Bội Hoằng không cho là đúng bĩu môi, vẻ mặt không thú vị.

 

Thiên Cánh quay đầu nhìn lại, buồn cười xem xét hắn, liếc mắt một cái, lắc đầu, không tái hé răng.

 

Nga! Là mặt ngoài biến trở về đến đây, trong lòng còn không có biến trở về đến đây đi? Một đôi mắt ôn hoà, bình tĩnh nhìn về phía hai thân ảnh đang ôm sát lấy nhau ở sàn nhảy. Ngay cả Thiên Cánh hắn đây cùng có thể cảm giác được những ánh mắt đủ đông chết một con voi đang không ngừng bắn về phía hai người đó, không biết liệu hai người kia liệu có cảm giác được không? Có lẽ đây cũng là hiệu quả của nàng ta  mong muốn?

 

“Ngươi nói, Tĩnh Đông thật sự cùng vị nữ thư kí cổ lỗ mất tích kia của hắn có quan hệ gì?” Thiên Cánh bỗng nhiên tràn đầy hứng trí, cùng tò mò hỏi Bội Hoằng, tiếc là ngày đó lại không thể thấy được biểu tình bất thường đó của Tĩnh Đông, thật sự rất đáng tiếc, trong lòng lại không ngừng cảm thán. (Trình tự kỉ và tự sướng của Thiên Cánh kaka có lẽ rất cao ><)

 

Bội Hoằng hơi nhíu mày, hắn không hề xem nhẹ biểu tình mất mát cùng bất lực ngày đó của Tĩnh Đông, đó là biểu tình mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở Tĩnh Đông từ trước đến nay, cũng thực làm cho hắn lo lắng, bất an.

 

“Bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì, ta không biết, bất quá, nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ thật sự hai người đó có phát sinh quan hệ gì đó không chừng.”

 

“Xú tiểu tử, cư nhiên ngay cả chúng ta cũng giấu diếm, thật sự là chán sống. Không được! Chờ một chút ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ ràng.” Thiên Cánh căm giận trừng mắt nhìn về phía Nhâm Tĩnh Đông đang khiêu vũ, trong mắt hắn lúc này lại không thấy được kỹ thuật nhảy tiêu hồn, ngay cả dáng điệu ôn hoà thành thản ngày xưa cũng biến mất không bóng dáng.

 

Bội Hoằng bất lực, lắc lắc đầu, thở dài nói:

 

“Ai, tìm chỗ có thể khoan dung mà độ lượng cho hắn, ngươi xem bộ dáng hiện tại của hắn nhất định sẽ không nói lời nói thật, hơn nữa, ngươi này vừa hỏi, không phải là vết sẹo chí mạng của hắn sao? Đến lúc đó hắn với ngươi trở mặt, cũng đừng trách ta không giúp ngươi a!”

 

Thiên Cánh quay đầu, vẻ mặt quái dị trừng mắt với Bội Hoằng, thật lâu mới thấp nhượng nói:

 

“Không thể nào, thật sự nghiêm trọng như vậy?”

 

Bội Hoằng liếc mắt nhìn hắn, cho hắn một ánh mắt thuyết phục nhất.

 

“Vậy ngươi thật sự không tra ra được Nghê Mạt Sắc đã đi đâu sao?”

 

“Không có, chuyện này thật sự có điểm kỳ quái. Như là có người đem nàng giấu kĩ đi rồi!” Nhắc tới chuyện này, Bội Hoằng vô thức cau mày, ánh mặt trời tuấn lãng trên mặt dần dần nổi lên thần sắc âm lãnh.

 

“Đúng vậy, ngay cả ngươi tìm khắp mà cũng không tìm ra được, sẽ không phải là kỳ quái nữa, mà là cổ quái.” Thiên Cánh hơi nâng một bên mày rậm, lắc đầu thở dài.

 

Bội Hoằng không nói nữa, chỉ lặng lẽ nâng ly rượu lên uống cạn, lại ngẩng đầu nhìn về phía đôi nam nữ đang nhảy ở phía xa.

 

Đêm, vừa muốn trở nên phấn khích đi lên sao?

 

 

Hạ đi thu đến, thời gian thấm thoát, như lưu thủy bình thường mất đi ngày, cứ như vậy vô thanh vô tức trôi qua.

 

Một khuôn mặt tuấn tú, thân hình cao thẳng của người đàn ông trẻ tuổi đứng đứng bên cửa sổ, hai tay đặt trong chiếc túi hai bên, khuôn mặt ngiêng hoàn mỹ, cả người đều tản ra loại khí chất tuấn tà mê hoặc lòng người.

 

Hắn ở trong lòng yên lặng tính ngày, đã là bốn mươi ngày, nàng ấy đã ngủ trong suốt bốn mươi ngày, vì cái gì còn không có tỉnh lại?

 

 

 

♫ Jane ♫ : Hãy chào đón sự trở lại của Mạt Sắc tỉ tỉ sau bao ngày mất tích, cũng như mừng bạn đã trở lại sau kì thi găng go đầy thử thách.

Hôm nay vừa đi xem điểm về, điểm không cao, đủ đỗ nhưng đã trượt học bổng. Càng ngày càng thấy con người thật tham lam, lúc chưa thi chỉ cần mong đủ điểm để qua nhưng thi xong rồi lại muốn điểm cao. Bạn không tiếc điểm lắm, chỉ tiếc tiền học bổng, Ôi kế hoạch mua đồ của tôi….Huhuhu

 

 

Author:

Only a Water Chrysanthemum goes adrift together with streamline.....

3 thoughts on “Lãng tử tổng tài băng sơn tình nhân_Chương 33

  1. nha minh oi truyen hay qua, nha minh di dau rui, khong quay lai tham anh em a, cho chap moi qua. tks nha minh nhe, som tro lai

Leave a comment