Chương 30
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu lục đi đến, ánh nắng chiều chiếu rọi ở phía sau nàng càng tô điểm thêm cho sắc trắng hồng của làn da mịn màng và khí chất thanh nhã, xinh đẹp dịu dàng của nàng ấy. Nàng cười nhẹ, hướng hắn ân cần thăm hỏi : (Đây đúng là khí chất của cáo đã thành tinh ><)
“La tiên sinh, hôm nay cũng chơi bóng sao? Ngài cảm thấy thế nào? Thắng lớn chứ?”
“Để Ngôn tiểu thư chê cười rồi, trình độ chỉ đủ vui đùa thôi!” Hắn mỉm cười đáp lại. Phía sau lại có quần chúng cao giọng cười nói:
“Ha ha! Nếu La tiên sinh trình độ như vậy mà cũng chỉ đủ vui đùa thì Tiger Woods cũng chỉ có thể là coi là vận động viên nghiệp dư thôi!” Tiếng người phía sau cười nói đáp lại rất náo nhiệt.
Bội Hoằng nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía chân trời bây giờ chỉ còn là những vệt đỏ mờ mờ, bóng tối đang chậm rãi bao trùm. Hắn phải nhanh đi, nếu không để lần sau Tĩnh Đông thấy hắn, nhất định một nhát chém hắn.
“Như thế nào? La tiên sinh có việc?” Người phụ nữ trẻ tuổi nghiêng đầu tò mò hỏi.
Bội Hoằng gật đầu, có chút buồn rầu nói:
“Đúng vậy, nhưng là –” Lái xe của hắn vừa gọi điện thoai tới xin phép phải đưa con gái vào bệnh viện, vậy bây giờ hắn phải đi bằng gì đây? Nơi này nằm ở vùng núi riêng biệt, không nói xe ít mà vào thời điểm này cũng rất khó để hắn gọi xe tới đón.
“Có việc gì tôi giúp được không?” Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn ra hắn khó xử, săn sóc hỏi.
“Xe của câu lạc bộ có thể cho ta mượn một chút không? Lái xe của ta có việc nên đã đánh xe đi trước rồi.”
Nàng ấy nghiêng đầu suy nghĩ một chút, một đôi mắt to trong suốt nhẹ nhàng chớp động, rồi sau đó cười đáp:
“Xe của câu lạc bộ hôm nay cũng đã bị điều đi tham gia vào sự kiện khác rồi, hiện tại ở đây chắc cũng không còn xe nào. Bất quá xe của ta có thể đưa La tiên sinh đến nơi ngài cần.” (Nàng này đúng là cáo thành tinh mà ^^)
Bội Hoằng cảm kích, thở một hơi nhẹ nhõm, hai người ăn ý nhìn nhau cười. (Chuyện tình của hai người này cũng hay ho đây ^,^)
Nhâm Tĩnh Đông đứng ở cạnh cửa đã không còn kiên nhẫn, điện thoại không ngừng gọi thúc giục Bội Hoằng.
Khi hắn nhìn đến Bội Hoằng phía sau còn có một cô gái cao gầy xinh đẹp theo sau, chính là có chút kinh ngạc nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái, thậm chí không có hứng hỏi Bội Hoằng một chút, liền lôi kéo hắn nói:
“Nhanh lên, nghĩ biện pháp đem cửa này mở ra.”
Bội Hoằng túc nheo mắt, nhìn Nhâm Tĩnh Đông một cái, lại nhìn vè Tĩnh Nhã ở phía sau hắn, trong lòng có trăm ngàn nghi vấn muốn hỏi, nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm, chỉ có thể kiềm chế tò mò, đơn giản hỏi:
“Đây là nhà của ai? Ngươi vì cái gì muốn đi vào đó?”
Tĩnh Nhã không biết Bội Hoằng, lần đầu gặp mặt, mặc dù trong lòng đã bị tò mò bao phủ, như cũ chịu đựng không có lộ ra bộ dáng hám trai (nguyên gốc là « mê gái tướng »). Nàng lẳng lặng đứng ở một bên, cùng đợi Nhâm Tĩnh Đông hạ lệnh mở cửa.
“Là nhà của Nghê Mạt Sắc, nàng đã ba ngày không tới đi làm, điện thoại cũng không gọi được, người cũng không thấy. Những người khác đều vội muốn chết cho nên mới gọi ngươi hỗ trợ. ” (kaka nói không thật rồi, cứ thích trong ngoài bất nhất là sao * ? *) Nhâm Tĩnh Đông chột dạ ứng phó, biểu tình giấu đầu hở đuôi làm cho Bội Hoằng nhìn ra hắn không thích hợp, nhưng cũng không có hỏi, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, liền từ trong túi lấy ra con dao nhỏ ở cắt móng tay, bắt đầu làm việc.
Cạch một tiếng, khoá cửa liền mở ra. Bội Hoằng vừa đứng lên, còn không kịp nói chuyện, Nhâm Tĩnh Đông đã muốn đẩy cửa bước vào.
Tĩnh Nhã thở dài, chậm rãi đi theo vào. Bội Hoằng đang muốn đi vào, lại phát hiện còn có người đứng ở phía sau hắn, vì thế, hắn xoay người mỉm cười nói:
“Ngôn tiểu thư cũng vào đi!”
“Nếu La tiên sinh không ngại, bảo ta Tử Mặc là được rồi.” Hắn tuy thực lễ độ nhưng cứ một câu lại đem nàng gọi Ngôn tiểu thư khiến nàng cũng không được tự nhiên.
Bội Hoằng gật gật đầu, đối với lời đề nghị này cảm thấy thực vừa lòng, đương nhiên cười trả lời:
“Tốt lắm, ngươi cũng không cần gọi ta là La tiên sinh nữa, gọi ta Bội Hoằng là được rồi.”
Hai cái nhìn thoáng qua, cũng đủ để cảm nhận được những cảm xúc khác thường từ đáy lòng dâng lên. (Đã chạm điện rồi ><)
Nhâm Tĩnh Đông đứng ở giữa phòng khách, nhìn chung quanh một vòng. Trong phòng thiết kế trang nhã, đồ đạc chỉ có rất ít giống phong cách lạnh lùng ở văn phòng thư kí của nàng, duy nhất bất đồng là sắc thái vận dụng.
Nàng quả thật là một mỹ nhân lạnh lùng! Một nữ nhân tự đem bản thân ẩn kĩ trong chiếc mai bảo vệ chắc chắn của mình!