Posted in Poem

[Poem] 相思怨 (Tương tư oán) – 李季蘭 (Lý Quý Lan)


firefly

相思怨

人道海水深,
不抵相思半。
海水尚有涯,
相思渺無畔。
攜琴上高樓,
樓虛月華滿。
彈著相思曲,
弦腸一時斷。

 

Tương Tư Oán

Nhân đạo hải thuỷ thâm,
Bất để tương tư bán.
Hải thuỷ thượng hữu nhai,
Tương tư diểu vô bạn.
Huề cầm thượng cao lâu,
Lâu hư nguyệt hoa mãn.
Đàn trước tương tư khúc,
Huyền trường nhất thì đoạn.

________________________________

Nỗi khổ tương tư

Người cho rằng nước biển sâu
Không bằng một nửa nỗi sầu tương tư
Biển xanh kia vẫn có bờ
Tương tư này chẳng bến bờ, mênh mông
Lên lầu ôm chiếc đàn cầm
Hoa trăng đầy ắp lầu không, vắng người
Nhớ ai gảy khúc Tương tư
Dây đàn đứt lúc lòng người nát tan

(Người dịch: phanlang @www.tvvn.org)

Posted in Poem

[Poem] Người đi tìm hình của nước – Chế Lan Viên


           Người đi tìm hình của nước

                                                             (Chế Lan Viên)

Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi
Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác
Khi bờ bãi dần lui làng xóm khuất
Bốn phía nhìn không bóng một hàng tre.

Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ
Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương
Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở
Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương.

Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
Giấc mơ con đè nát cuộc đời con
Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp
Một mái nhà yên rủ bóng xuống tâm hồn.

Trăm cơn mơ không chống nổi một đêm dày
Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi
Lòng ta thành con rối
Cho cuộc đời giật dây.

Quanh Hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ
Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ
Tìm đường đi cho dân tộc theo đi.

Hiểu sao hết “Người đi tìm Hình của nước”
Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người
Một góc quê hương nửa đời quen thuộc
Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi.

Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất
Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai
Thế đi đứng của toàn dân tộc
Một cách vin hoa cho hai mươi lăm triệu con người

Có nhớ chăng hỡi gió rét thành Ba Lê
Một viên gạch hồng Bác chống lại cả một mùa băng giá
Và sương mù thành Luân Đôn, người có nhớ
Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya.

Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể
Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mĩ châu Phi
Những đất tự do, những trời nô lệ
Những con đường cách mạng đang tìm đi.

Đêm mơ ước, ngày thấy hình của nước
Cây cỏ trong chiêm bao xanh biếc quê nhà
Ăn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc
Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa.

Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây
Sông Hồng chảy về đâu ? Và lịch sử ?
Bao giở dải Trường Sơn bừng giấc ngủ
Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây ?

Rồi cờ sẽ ra sao ? Tiếng hát sẽ ra sao ?
Nụ cười sẽ ra sao ?
Ơi độc lập
Xanh biết mấy là trời xanh Tổ quốc
Khi tự do về chói ở trên đầu.

Kia mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông
Cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt
Người cay đắng đã chia phần  hạnh phúc
Sao vàng bay theo liềm búa công nông.

Luận cương đến Bác Hồ. Và Người đã khóc,
Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin
Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin.

Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc
“Cơm áo là đây ! Hạnh phúc đây rồi.”
Hình của Đảng lồng trong hình của Nước
Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười.

Bác thấy:
dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
Ruộng theo trâu về lại với người cày
Mỏ thiêc, hầm than, rừng vàng, bể bạc
Không còn người bỏ xác trên đường ray.

Giặc nước đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát
Điện theo trăng vào phòng ngủ công nhân
Những kẻ quê mùa đã thành trí thức
Tăm tối cần lao nay hóa những anh hùng.

Nước Việt Nam nghìn năm Đinh Lí Trần Lê
Thành nước Việt nhân dân trong mát suối
Mái rạ nghìn năm hồng thay sắc ngói
Những đời thường cũng có bóng hoa che.

Ôi ! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc…
Tuyết Matxcơva sáng ấy lạnh trăm lần :
Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt
Lênin mất rồi. Nhưng Bác chẳng dừng chân.

Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt
Biên giới còn xa. Nhưng Bác thấy đã đến rồi
Kìa, bóng Bác đang hôn lên hòn đất
Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai.

     (Trích Ánh sáng và phù sa, 1960)

__________________________________

Một trong những bài thơ yêu thích của mình, của một nhà thơ yêu thích và về một người kính yêu –

Bác Hồ – một thần tượng lớn của mình ^^

Posted in Poem

[Poem] Tiếng Việt


Tiếng Việt

(Lưu Quang Vũ)

Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ồn ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

“Đá cheo leo trâu trèo trâu trượt”
Đi mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Đây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.

Tiếng tha thiết, nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mị Châu quỳ xuồng lạy cha già.

Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

Trái Đất rộng giàu sang bao thứ tiếng
Cao quý thâm trầm, rực rỡ, vui tươi
Tiếng Việt rung rinh nhịp đập trái tim người
Như tiếng sao như dây đàn máu nhỏ
Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Điều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu ?

Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Nhớ quặn lòng tiếng Việt tái tê
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mác nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá, môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình.

________________________________

Ngày xưa học “Sự giàu đẹp của tiếng Việt” nên từ đó có thói quen khi bản thân không hiểu trọn nghĩa của từ hay sai chỉnh tả hay có phát hiện mới sẽ bất giác thốt lên “Tiếng Việt thật giàu và đẹp!”. Và đúng như vậy, mình cảm thấy tự hào về ngôn ngữ của người Việt Nam chúng ta, trải qua bao năm tháng thăng trầm, qua bao sự biến đổi của dòng lịch sử, tiếng Việt đã vươn lên, và thích nghi cùng thời đại.

Vậy thì tại sao chúng ta không yêu và trân trọng nó? Tại sao không sử dụng nó một cách hoàn thiện nhất?

Khi đọc truyện online sẽ dễ dàng nhận ra rất nhiều lỗi sai chính tả, điều này hoàn toàn dễ hiểu vì chúng ta không phải Thánh hay đơn giản là những nhà ngôn ngữ học để nhớ hết được tất cả các đặc điểm của nó và chúng ta không có người soát lại….Tuy nhiên, đáng buồn là sách in bây giờ sau cả quá trình đọc lại, soát lỗi “chuyên nghiệp” vẫn để hở những lỗi sai rất ngớ ngẩn về mặt chính tả, chưa nói về mặt ngữ nghĩa.

 

Sai một hai lỗi thì có thể chấp nhận nhưng sai quá nhiều lỗi đấy là vì bạn cố tình không biết hay không quan tâm đúng sai?

Sai một lần thì có thể hiểu nhưng lần sau vẫn phạm phải lỗi sai tương tự – đấy là do bạn vẫn có thể không biết, cũng có thể do bạn không cần biết?

 

Không ai hoàn hảo nhưng điều hoàn hảo là chúng ta cố gắng hoàn thiện để vươn đến một sự hoàn hảo tương đối.

 

Truyền thông nói nhiều sự trong sáng và đa dạng của tiếng Việt đang dần mất đi, nhưng có lẽ họ quên nói rằng để duy trì tiếng Việt tồn tại không phải là những trang giấy ố vàng theo dòng thời gian mà chính là ngôn ngữ sinh hoạt hàng ngày từ thế hệ này qua thế hệ khác. Để bảo vệ tiếng Việt không phải ông bà, cha mẹ chúng ta – những thế hệ chứng kiến sự giao thoa của tiếng Việt với nhiều luồng văn hóa, chứng kiến sự thay đổi để quy về một mối của nó mà chính là chúng ta và những thế hệ con cháu chúng ta – những thế hệ được tiếp xúc với một tiếng Việt với một hệ thống từ ngữ khá mạch lạc, rõ ràng và đa dạng.

 

Để bảo vệ sự trong sáng và làm đa dạng thêm tiếng mẹ đẻ của chúng ta – chính là bản thân mỗi người chúng ta. Vì vậy, mình rất mong những người bạn 20s và những em nhỏ đừng làm hư mình cũng như hư hại tiếng mẹ đẻ đầy tự hào của mình bằng những thói quen xấu.

 

Thói quen là một thứ rất đáng sợ – những hành động bạn nghĩ đơn giản, vô hại (như sử dụng ngôn ngữ chat trong hầu hết mọi tình huống) được lặp đi lặp lại sẽ tạo ra một thói quen khó bỏ, ăn sâu, bám rễ chặt chẽ đến nỗi bạn không thể ngờ tới. Bất cứ cái gì cũng có hai mặt, ví dụ – ngôn ngữ chat – rất ngắn gọn, rất phong cách, tạo ra những cách hiểu mới…..nhưng nó sẽ làm mất đi sự thuần vốn có của tiếng Việt, đôi khi làm phức tạp thêm.

 

Đối với mình, ngôn ngữ chat thực sự là một ngôn ngữ khó hiểu, bạn nhắn tin đến thì 3 từ mình sẽ hiểu được ít nhất 1 từ, và rất nhiều khi lại mất thêm 1 tin nhắn để hỏi lại ý của người bạn ấy là gì 🙂

 

Bạn có biết: sách được tiêu thụ nhiều nhất ở Nhật chính là TỪ ĐIỂN. Thực sự tiếng Nhật là một ngôn ngữ khá phức tạp, và đa dạng cả về từ vựng, ngữ pháp, ngữ âm với chính cả người Nhật nhưng tiếng Nhật cũng là một nét văn hóa rất đáng tự hào của họ.

 

Vậy tiếng Việt của chúng ta thì sao? Cũng rất đáng để tự hào đó chứ ^^

Posted in Poem

[Poem] You’ve got a friend!


You’ve got a friend !

    by Carole King

When you ‘ve down and troubled
And you need a helping hand,
And nothing, no, nothing ‘s going right
Close your eyes and think of me
And soon I will be there
To brighten up even your darknest night;
You just call out my name
And you know, wherever I am,
I’ll come running, to see you again
Winter, Spring, Summer or Fall,
All you ‘ve got to do is call,
And I ‘ll be there, yes I will,
You ‘ve got a friend !

 

_____________________

Khi bạn mệt mỏi và buồn phiền
Và cần một bàn tay giúp đỡ,
Mọi chyện với bạn đều vượt ngoài tầm kiểm soát
Hãy nhắm mắt lại và nghĩ đến tôi
Và tôi sẽ đến bên bạn
Để thắp sáng lên màn đêm tăm tối nhất;
Bạn chỉ cần gọi tên tôi
Và bạn biết, dù ở bất kì nơi đâu,
Tôi cũng sẽ chạy ngay đến bên bạn
Dù là mùa Đông, mùa Xuân, mùa Hạ hay mùa Thu đi nữa,
Những gì bạn cần làm là hãy gọi tôi,
Và tôi sẽ đến bên bạn, sẽ luôn luôn như vậy,
Đừng quên bạn còn có một người bạn…

Vì Yahoo! Blog sắp đóng cửa chắc phải chuyển dần những bài viết cũ sang đây thôi,

Đau lòng AHhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!